TNT Văn Hiên | Rượu Vang
  • Lưu Diệu Văn ngồi bên giường bệnh của Tống Á Hiên, đây là ngày thứ ba anh hôn mê sâu không có chút phản ứng nào rồi, đứa trẻ đó hắn đã lo hậu sự đàng hoàng cho nó, hắn mặc dù rất đau lòng nhưng không còn cách nào khác bởi vì hắn không phải thần tiên, hắn không thể có siêu năng lực để giữ lại những người mà hắn muốn giữ lại. Giống như việc Tống Á Hiên muốn rời xa khỏi hắn vậy, anh chắc rất hận hắn, hận đến mức không muốn tỉnh dậy để nhìn hắn một lần, nhưng hắn nghĩ đến bộ dạng tệ hại của bản thân lúc này lại không muốn để anh nhìn thấy, hắn sợ hắn sẽ dọa anh càng ghét bỏ hắn hơn.
  • Hắn cảm thấy rất khổ sở vì hối hận, những lỗi lầm hắn gây ra thật sự khiến người khác không cách nào tha thứ được, chính hắn tự tay giết chết đi hai đứa con tội nghiệp của mình, hai đứa trẻ đáng thương đều chưa kịp thành hình hài, cũng chưa kịp nhìn thấy ánh sáng xinh đẹp của thế giới này đã bị tước đi quyền được sinh ra và làm một con người. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy bản thân mình thật sự quá tồi tệ, hắn chưa bao giờ xứng đáng với Tống Á Hiên của hắn, chưa bao giờ xứng đáng nhận được sự yêu thương không một chút điều kiện nào của anh.
  • Tống Á Hiên ở bên hắn chịu đựng không biết bao nhiêu tổn thương cùng tủi nhục, chịu đựng cả tính cách quá đáng của hắn, anh chưa từng buông một lời than trách nào dành cho hắn cũng chưa từng than phiền vì hắn. Anh vẫn chấp nhận Lưu Diệu Văn vô điều kiện, nhưng hắn lại hiển nhiên xem đó là việc mà anh phải làm, hắn nghĩ rằng anh đã lựa chọn hắn thì việc anh phải chịu đựng hắn là việc cần phải làm, thậm chí Lưu Diệu Văn có lúc còn trút những bực dọc lên người Tống Á Hiên, hắn đôi khi sẽ đem những áp lực ở bên ngoài về nhà và trút giận lên người anh. Hắn tự nhận thấy hắn là một người thật sự quá tồi tệ, hắn không nên xuất hiện trong cuộc đời Tống Á Hiên rồi mang đến cho anh không biết bao nhiêu ưu phiền cùng nỗi đau không thể nào xóa đi được.
  • Nhưng Lưu Diệu Văn hắn không cách nào từ bỏ Tống Á Hiên được, hắn sợ hãi việc không có sự xuất hiện của Tống Á Hiên trong cuộc sống của chính mình, có lẽ chính bản thân hắn đã quen với sự có mặt của Tống Á Hiên rồi, hắn thật sự quen thuộc với việc mỗi ngày khi trở về nhà sẽ nhìn thấy bóng dáng Tống Á Hiên ngồi trên ghế sô pha đọc sách đợi hắn, sau đó anh sẽ giúp hắn thay quần áo, chuẩn bị nước tắm và cùng hắn ăn cơm tối. Mặc dù bọn họ rất ít khi cùng nhau trò chuyện nhưng chỉ cần Tống Á Hiên im lặng ngồi đối diện hắn trong bữa cơm cũng đủ khiến Lưu Diệu Văn hài lòng.
  • Từ ngày Tống Á Hiên mang thai hắn hầu như không đòi hỏi anh trong chuyện đó, hắn sợ sẽ làm tổn hại đến thân thể yếu ớt của Tống Á Hiên và làm hại đứa con nhỏ của hắn, Lưu Diệu Văn chỉ dám chạm vào người anh rồi ôm ấp thân mật một chút, ngoài ra hắn không dám làm điều gì quá phận. Bởi vì hắn sợ Tống Á Hiên sẽ sợ hãi hắn, hắn cũng sợ anh bài xích cơ thể này của hắn và từ chối không để hắn chạm vào cơ thể anh.
  • Hắn có rất nhiều nỗi khổ tâm không thể kể được với ai, hắn rất sợ Tống Á Hiên biến mất khỏi cuộc đời hắn như cách anh rời đi vào tám năm trước, hắn sợ hãi việc hắn phát điên lên khi không còn nhìn thấy Tống Á Hiên nữa. Hắn có rất nhiều nỗi sợ không biết phải nói ra với ai, bởi hắn vẻ bề ngoài là một Alpha mạnh mẽ ngang tàn, hắn sợ mất đi hình tượng của một Alpha, sợ xã hội sẽ đào thải hắn nếu hắn là một Alpha yếu đuối.
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    "Hôm nay nhịp tim của bệnh nhân lại yếu đi một chút, chúng tôi đã cố gắng hết sức, tất cả chỉ trong chờ vào ý chí sống còn của bệnh nhân."
  • Bác sĩ vào kiểm tra tình trạng cho Tống Á Hiên, anh đã vượt qua được cơn nguy kịch nhưng việc có tỉnh lại hay không là do chính bản thân anh quyết định, nếu Tống Á Hiên không có ý định sẽ sống tiếp thì anh sẽ mãi mãi không tỉnh dậy nữa.
  • Lưu Diệu Văn rơi vào tuyệt vọng, liệu trên thế giới này có còn điều gì có thể níu giữ bước chân của người hắn yêu nữa không, Lưu Diệu Văn thân là người yêu của Tống Á Hiên mà chỉ có thể mang đến cho anh những khổ đau, tất cả những tổn thương tồi tệ nhất trên thế giới này đến với Tống Á Hiên nguyên nhân chính đều xuất phát từ Lưu Diệu Văn. Chính hắn là người đã gây ra tất cả mọi chuyện này, hắn thậm chí còn chưa từng mang đến cho anh một nụ cười nào khi anh chọn trở lại với hắn. Nếu đem Lưu Diệu Văn ra làm lí do để Tống Á Hiên chọn ở lại với cuộc đời này thì thật sự quá nực cười, Tống Á Hiên lại muốn vội vàng rời khỏi hắn thì hơn.
  • Hạ Tuấn Lâm là người tri kỉ có thể bảo vệ được Tống Á Hiên cũng đã rời bỏ cuộc đời này, chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất của Tống Á Hiên là bố mình cũng đã từ bỏ cuộc đời này, Lưu Diệu Văn tự hỏi liệu bây giờ hắn còn cách nào có thể giữ lại Tống Á Hiên được nữa.
  • Lưu Diệu Văn
    Lưu Diệu Văn
    "Hiên Nhi, có thể nào tỉnh lại có được không, tỉnh lại để em chuộc lỗi với anh, tỉnh lại để em còn cơ hội bù đắp những tổn thương kia cho anh được không?"
  • Lưu Diệu Văn khổ sở nắm lấy bàn tay trắng bệch của Tống Á Hiên, gương mặt anh nhạt nhòa, đôi môi tái lại, làn da lạnh ngắt dường như một xác chết còn lại hơi thở yếu ớt. Lưu Diệu Văn chỉ biết thì thầm cầu xin anh đừng rời bỏ hắn, hắn chỉ có thể cầu xin anh trong vô vọng, hắn nghĩ anh vẫn còn có khả năng nghe được hắn nói gì, anh vẫn còn nhận thức vẫn còn biết được hắn đang đau đớn như thế nào.
  • Tống Á Hiên đang bước đi đột nhiên tim anh quặn thắt lại, nhịp tim cũng đập nhanh thất thường, dường như anh cảm nhận được Lưu Diệu Văn đang đau đớn gọi tên anh, anh cũng cảm nhận được những giọt nước mắt đắng chát của hắn rơi vào lòng mình. Đột nhiên Tống Á Hiên bật cười, giọng cười cay nghiệt của anh vang vọng khắp khu rừng xanh rộng lớn, tất cả muôn loài đang xanh tốt bỗng nhiên héo úa, một cơn mưa to kéo đến xóa sạch hết những màu xanh ấy, cũng đuổi tất cả muôn loài rời đi. Tiếng cười của Tống Á Hiên phá hủy toàn bộ khung cảnh xanh tươi tốt của khu rừng, biến nơi này trở thành một đống hoang tàn đổ nát, chỉ có sự lụi tàn và chết chóc.
  • Anh bật cười vì cảm thấy hài hước, vì sao lúc anh còn đang cố gắng vì hắn thì hắn lại không tự nhận ra rằng hắn đã đối xử với anh rất tệ bạc, tại sao lúc anh còn đang yêu thương hắn hết lòng hết dạ thì hắn lại xem tình cảm đó như điều hiển nhiên và không một chút trân trọng tình cảm của anh. Tại sao lúc mà anh cần hắn nhất hắn lại không xuất hiện, tại sao lúc mà bản thân anh rơi vào tuyệt vọng muốn cầu cứu hắn, muốn hắn giúp mình thoát khỏi bóng đen của chết chóc thì hắn lại nhẫn tâm dìm anh xuống sâu hơn.
  • Anh bị bóng đen đó quấn lấy thì hắn lại muốn kéo anh ra khỏi đó bằng sự tuyệt vọng và tự trách, Tống Á Hiên càng cười to hơn, tiếng cười của anh hệt như tiếng của một oan hồn đang than trách cuộc đời, âm thanh đó sao mà cay nghiệt sao mà đau lòng đến như thế. Tống Á Hiên còn tự cảm thấy sợ hãi chính bản thân mình, anh chẳng thể nào tha thứ cho Lưu Diệu Văn được, chỉ cần nghĩ đến những việc mà hắn đã làm với anh thì anh chẳng thế nào dễ dàng ôm ấp hắn như chưa từng có chuyện gì xảy ra được. Tống Á Hiên anh thật ra cũng chỉ là một con người bình thường, anh có cảm xúc, anh có biết đau buồn, có biết tủi nhục.
  • Hắn có những nỗi khổ tâm riêng không thể chia sẻ được thì Tống Á Hiên cũng như thế, anh đã thông cảm cho hắn rất nhiều nhưng tại sao hắn lại không thể làm ngược lại điều đó với anh được, tại sao lại bắt anh phải chịu đựng hắn chỉ vì anh yêu hắn và lựa chọn ở bên cạnh hắn như thế. Hắn dùng mỗi ngày để chứng minh cho Tống Á Hiên thấy rằng việc anh lựa chọn hắn là điều sai lầm nhất cuộc đời anh.
  • Còn nhớ lúc Tống Á Hiên từ nhà của mình rời đi cùng Lưu Diệu Văn, anh cảm nhận được ánh mắt đau đớn của người mẹ không thể bảo vệ được đứa con của mình, bà ấy nhìn Tống Á Hiên không rời mắt, sợ rằng chỉ chớp mắt một cái sẽ lạc mất đứa con trai duy nhất của mình. Lẽ ra lúc đó Tống Á Hiên nên quay đầu nhìn lại mẹ mình, nếu anh biết được lúc đó là lần cuối cùng anh được nhìn thấy bà thì anh đã quay đầu nhìn lại, hoặc chạy đến ôm chặt lấy bà và thì thầm lời yêu thương chưa kịp nói ra.
  • Lưu Diệu Văn vội vàng đưa Tống Á Hiên đi, hắn cũng không cho Tống Á Hiên lưu luyến bất kì điều gì với thế giới này cả, hắn đã ép Tống Á Hiên đi đến bước đường cùng để rồi bây giờ hắn khóc vì ăn năn hối hận, Tống Á Hiên cảm thấy hắn chỉ đang diễn kịch để níu giữ bước chân vội vàng của anh rời khỏi thế giới này mà thôi, nếu bây giờ anh cảm động và quay trở lại với hắn thì có phải hắn lại đối xử với anh như thế nữa không, hắn sẽ lại tệ bạc với anh, dùng sự chiếm hữu cực đoan của mình để ép anh ở lại bên cạnh hắn.
  • Rồi Tống Á Hiên sẽ lại phải giả câm giả điếc nhẫn nhịn sống cho qua ngày, anh như một cái xác không hồn chỉ tồn tại để nhìn Lưu Diệu Văn hắn tùy ý nặn anh thành khuôn mẫu mà hắn mong muốn, anh ở trong bàn tay hắn như một con búp bê vô hồn. Chỉ có thể xác xinh đẹp còn thì linh hồn thì mục rỗng, không có bất kì phản kháng nào về việc người khác chạm vào cơ thể mình, có lẽ anh đã quá chán nản một cuộc sống không có vị như thế rồi cho nên Tống Á Hiên mới bật cười.
  • Bật cười vì có lẽ anh đã đi đến chặng đường cuối cùng, có lẽ bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất để Tống Á Hiên tự giải thoát chính bản thân mình thoát khỏi những đau thương của cuộc đời này. Anh đã chịu đựng đủ rồi, mọi chuyện đến đây là vừa đủ, không thừa cũng không thiếu. Anh sẽ cứ như thế này mà rời đi, không mang theo oán hận nữa, cũng không mang theo tình cảm nào dành cho cuộc đời nữa. Anh và Lưu Diệu Văn mãi mãi là hai đường thẳng song song với nhau, chỉ có thể va nhau một lúc rồi phải trả lại nhau cho cuộc đời.
14
Chương 67